Người phụ nữ kia lúng túng: “Chị… em xin lỗi. Em và anh ấy sống với nhau gần ba năm nay rồi. Em không biết chị còn… trở về.”

Tôi sang Nhật khi con trai mới lên ba. Lúc đó nhà chồng khó khăn, cha mẹ hai bên đều bảo: “Con gái đi vài năm, gửi tiền về xây được căn nhà, lo cho con ăn học, sau này đỡ khổ.” Tôi nuốt nước mắt, ký hợp đồng, tự nhủ năm năm thôi, vất vả cũng chịu.

Những năm bên xứ người, tôi làm việc mười hai tiếng mỗi ngày trong xưởng, ca đêm nối ca ngày, nhiều khi chỉ được ngồi nghỉ mười lăm phút. Nhưng cứ nghĩ đến gương mặt bụ bẫm của con, tin nhắn chồng gửi: “Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc con,” tôi lại gắng. Mỗi tháng đều đặn gửi về hơn hai chục triệu, dồn hết vào tài khoản chung để xây nhà, lo học phí cho con. Tôi nhịn từng bộ quần áo mới, từng món ăn ngon, chỉ mong ngày trở về đoàn tụ.

Ngày hết hạn hợp đồng, tôi hồi hộp gọi điện. Chồng bảo: “Cứ về bất ngờ, con sẽ mừng lắm.” Tôi nghe vậy, tim rộn ràng. Suốt chuyến bay, tôi mường tượng cảnh con trai chạy ào ra, ôm chặt lấy tôi: “Mẹ ơi, mẹ về rồi!”

Nhưng đời không giống phim.

Tối hôm đó, tôi kéo vali đứng trước cổng nhà. Căn nhà hai tầng khang trang sáng đèn, chính là bằng mồ hôi xứ người của tôi. Tôi chưa kịp bấm chuông, cửa mở ra. Một người phụ nữ lạ bưng mâm cơm bước ra thềm, mặc váy ngủ hoa, tóc búi cao. Phía trong, chồng tôi đang ngồi bón cơm cho con.

Con trai ngẩng lên, mắt tròn xoe, lắp bắp: “Mẹ… mẹ?” Nhưng nó quay sang nhìn người phụ nữ kia, do dự. Tôi chết lặng.

“Anh giải thích đi!” Tôi hét, tay run bần bật.

Chồng tôi đứng phắt dậy, mặt trắng bệch: “Em… sao về mà không báo trước?”

“Phải báo trước để anh giấu kỹ hơn à?” Tôi cười chua chát.

Người phụ nữ kia lúng túng: “Chị… em xin lỗi. Em và anh ấy sống với nhau gần ba năm nay rồi. Em không biết chị còn… trở về.”

Tôi nhìn về phía con, trái tim đau nhói. Nó nép sau lưng bố, ánh mắt hoang mang. Rõ ràng, nó đã quen gọi người khác là mẹ. Năm năm tôi ròng rã ở nơi đất khách, gửi từng đồng tiền về, còn ở nhà, anh ta sống yên ấm bên người phụ nữ khác.

Tôi không khóc được, cổ họng nghẹn lại: “Anh đã hứa gì với tôi? Anh thề thế nào trước bàn thờ tổ tiên? Năm năm, tôi nai lưng làm để gửi tiền về, còn anh thì sao?”

Anh cúi đầu, lí nhí: “Anh xin lỗi. Anh cô đơn… con nhỏ… gia đình cần hơi ấm. Người ta đến, quan tâm cha con anh. Rồi thành quen.”

Tôi bật cười, tiếng cười như xé toang không gian: “Quen? Anh quen phản bội tôi ư? Vậy còn tôi? Tôi cũng cô đơn, cũng bệnh tật, cũng khóc trong xưởng lạnh, nhưng tôi không phản bội!”

Người phụ nữ kia rơi nước mắt, quỳ xuống: “Chị, em biết lỗi. Nhưng xin chị nghĩ cho đứa nhỏ. Nó đã coi em như mẹ. Nếu chị giành lại, nó sẽ sốc…”

Tôi nhìn con. Thằng bé ôm chặt chân bố, ánh mắt sợ hãi. Tôi thấy mình như kẻ thừa trong chính ngôi nhà mình dựng nên.

Tôi hít sâu, dằn giọng: “Anh phải chọn. Hoặc tôi, người vợ hợp pháp, người đã hi sinh năm năm tuổi xuân cho gia đình này. Hoặc cô ấy, người đến sau nhưng được anh đem tiền, đem tình nuôi dưỡng. Anh phải chọn ngay hôm nay!”

Căn phòng im lặng. Chồng tôi run rẩy, mắt đỏ hoe. Con trai khóc thút thít. Người phụ nữ kia cúi đầu, tay nắm vạt váy.

Cuối cùng, anh nói: “Anh… chọn cô ấy.”

Tôi khựng lại. Câu nói ấy như lưỡi dao cắm thẳng vào ngực. Tôi ngã quỵ, nhưng lập tức đứng thẳng, lau nước mắt. “Tốt. Vậy thì tôi chọn giải thoát. Nhà này, tiền này, tôi không giành. Tôi chỉ giành lại con trai tôi, bằng pháp luật. Tôi sẽ chứng minh từng đồng tôi gửi về. Anh đã phản bội, anh không xứng.”

Người phụ nữ kia định nói gì đó, nhưng tôi chặn: “Đừng cầu xin. Cô đã bước vào, hãy chuẩn bị sống chung với hậu quả.”

Tôi kéo vali, quay lưng trong cơn mưa rả rích. Con trai chạy theo một đoạn, gọi yếu ớt: “Mẹ…” Tiếng gọi ấy vừa khiến tôi đau nhói vừa tiếp thêm sức mạnh.

Đêm đó, tôi thuê một phòng trọ nhỏ, ôm gối khóc đến kiệt sức. Nhưng sáng ra, tôi nộp đơn ra tòa. Tôi không còn là người đàn bà yếu mềm chờ đợi. Tôi đã biết mình cần gì: con trai, và một cuộc đời không dựa vào kẻ phản bội.

Một năm sau, tôi giành được quyền nuôi con. Tôi mở một quán ăn nhỏ bằng số vốn dành dụm còn lại. Mỗi chiều, con trai ngồi học bài bên bàn, ngẩng lên cười: “Mẹ ơi, hôm nay bán được nhiều không?”

Tôi mỉm cười, tim nhẹ nhõm. Chồng cũ thỉnh thoảng đến thăm, nhưng tôi không còn run rẩy. Tôi đã thấy rõ: có những thứ mất đi để ta học cách mạnh mẽ. Tôi mất một cuộc hôn nhân, nhưng giữ được tình mẫu tử. Và lần này, tôi biết chắc: chẳng ai có thể cướp khỏi tay tôi nữa.